Tôi đã bỏ ra gần 20 năm trong cuộc đời mình chỉ để suy đi nghĩ lại hai việc: tiếp tục hút thuốc hay cố gắng từ bỏ thói quen này. Đấy là một cái vòng lẩn quẩn mà tôi không tài nào thoát khỏi được. Khi cưới Cassie cách đây 10 năm, tôi vò nát gói thuốc và thề rằng sẽ không bao giờ hút nữa. Khi chúng tôi mua căn nhà đầu tiên cách đây tám năm, tôi lặp lại lời thề bằng cách vứt bao thuốc xuống đất, lấy gót giày đạp nát mới thôi. Khi con trai tôi, Cole chào đời cách đây 5 năm, tôi đã thẳng tay vứt những điếu thuốc vào thùng rác.
Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016
Thứ Năm, 15 tháng 9, 2016
Lâu đài cát
Nắng nóng. Không khí mặn chát. Những con sóng đều đều. Một
thằng bé trên bờ biển quỳ gối xúc cát bằng xẻng và nén cát vào cái xô đỏ. Sau đó
nó úp xô xuống. Nhấc ra, chỉnh sửa khối cát để cho ra đời tòa lâu đài. Nó chơi
vậy suốt buổi trưa. Xây thêm hào, đắp thêm tường thành, những ngọn tháp là trạm
bảo vệ. Que kem làm cầu. Một khu lâu đài bằng cát được xây xong.
Thành phố lớn. Những con đường đông đúc. Giao thông sôi sục. Một người đàn ông ngồi trong văn phòng, sắp giấy tờ thành từng đống và bàn giao
những công việc đã xong. Ông kê điện thoại vào giữa vai và cổ, tay vẫn gõ bàn
phím vi tính liên tục. Những con số múa may, nhiều hợp đồng kí kết, niềm vui của
người đàn ông và lợi nhuận sinh ra. Cả cuộc đời ông dành cho công việc. Những kế
hoạch nối tiếp nhau. Tương lai nằm trong dự đoán. Tích luỹ hàng năm là những sự
bảo đảm. Vốn vươn dài ra bắc cầu khắp nơi. Một đế chế được dựng nên.
Hai người xây lâu đài có nhiều điểm giống nhau. Cả hai đều tích tiểu thành đại.
Cả hai đều làm nên chuyện từ khi chưa thấy nó. Cả hai đều cần cù và quyết tâm.
Và cả hai đều biềt rằng khi thủy triều lên cũng như khi xu thế thay đổi thì mọi
việc sẽ kết thúc. Và đây chính là điểm khác biệt giữa hai người. Trong khi người
đàn ông làm ngơ kết quả thì đứa bé biết chấp nhận.
Hãy xem đứa bé làm gì khi mọi thứ sắp tan thành cát bụi. Khi sóng kéo đến, cậu
bé thông minh nhảy lên và vỗ tay. Không buồn phiền, không sợ hãi, không tiếc
nuối. Vì nó biết chuyện này sẽ xảy ra, nên nó không ngạc nhiên. Và khi cả tòa
lâu đài ầm ầm sụp đổ, bị hút về biển cả, đứa bé mỉm cười. Nó cười, nhặt lấy dụng
cụ và nắm tay cha về nhà.
Mà sao người lớn lại không được như vậy. Khi con
sóng thời gian tràn tới, phá sập toà lâu đài của mình, người đàn ông kinh hoàng.
Ông ta lượn lờ quanh cái phế tích của mình để bảo vệ. Ông ta xây thêm tường để
chặn con sóng, rồi khi nước biển thấm vào và phá vỡ nó, ông rối trí trước cơn
thuỷ triều. Ông nói một cách bất chấp: "Đây là tòa lâu đài của tôi mà!".
Nhưng đại dương không trả lời, ai cũng biết cát thuộc về nơi nào.
Tôi cũng không biết gì nhiều hơn về những tòa lâu đài cát. Nhưng trẻ con lại
biết rõ lắm. Hãy quan sát chúng để học hỏi. Tiếp tục xây lên nhưng bằng một trái
tim trẻ thơ. Lúc chiều tà bóng xế, khi con nước lên, hãy hoan nghênh nó. Sau khi
chào đón tiến trình của cuộc sống, nắm lấy tay cha, rồi ... về nhà.
Bài viết bằng tiếng Anh:
Making sand castles
Hot sun. Salty air. Rhythmic waves. A little boy is on his knees scooping and
packing the sand with plastic shovels into a bright blue bucket. Then he upends
the bucket on the surface and lifts it. And, to the delight of the little
architect, a castle tower is created. All afternoon he will work. Spooning out
the moat. Packing the walls. Bottle tops will be sentries. Popsicle sticks will
be bridges. A sandcastle will be built.
Big city. Busy streets. Rumbling traffic. A man is in his office. At his desk
he shuffles papers into stacks and delegates assignments. He cradles the phone
on his shoulder and punches the keyboard with his fingers. Numbers are juggled
and contracts are signed and much to the delight of the man, a profit is made.
All his life he will work. Formulating the plans. Forecasting the future.
Annuities will be sentries. Capital gains will be bridges. An empire will be
built.
Two builders of two castles. They have much in common. They shape granules
into grandeurs. They see nothing and make something. They are diligent and
determined. And for both the tide will rise and the end will come. Yet that is
where the similarities cease. For the boy sees the end while the man ignores it.
Watch the boy as the dusk approaches.
As the waves near, the wise child jumps to his feet and begins to clap. There
is no sorrow. No fear. No regret. He knew this would happen. He is not
surprised. And when the great breaker crashes into his castle and his
masterpiece is sucked into the sea, he smiles. He smiles, picks up his tools,
takes his father's hand, and goes home.
The grownup, however, is not so wise. As the wave of years collapses on his
castle he is terrified. He hovers over the sandy monument to protect it. He
blocks the waves from the walls he has made. Salt-water soaked and shivering he
snarls at the incoming tide. "It's my castle," he defies. The ocean need not
respond. Both know to whom the sand belongs ...
I don't know much about sandcastles. But children do. Watch them and learn.
Go ahead and build, but build with a child's heart. When the sun sets and the
tides take - applaud. Salute the process of life and go home.
Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016
Cái chạm của tình yêu
Tôi đã từng làm một cuộc nghiên cứu tự nguyện ở Ấn Độ suốt
một năm khi tôi quyết định đi làm tình nguyện tại "Ngôi nhà của Mẹ Teresa cho
những người bệnh tật, nghèo khó và sắp chết" ở Calcutta. Tôi biết cuộc nghiên
cứu đã rất có ích, nhưng tôi không thể cưỡng lại được cảm giác đất nước Ấn Độ
đang gọi tôi để làm một việc gì khác nữa. Tôi cảm thấy chỗ của tôi là ở
Calcutta, giữa những người "nghèo nhất của những người nghèo". Và cuối cùng vào
một ngày nọ, tôi đã đủ dũng cảm để nghe theo trái tim mình và đáp chuyến tàu đi
Calcutta.
Quý bà có giọng nói biết cười
Mẹ của tôi, Rosie, bắt dầu công việc tình nguyện đầu tiên của mình vào cuối
những năm 1950. Với năm đứa trẻ bướng bỉnh như... à... như tôi, mẹ tôi đã phải
tìm một cách tạm thời nhưng chính đáng để thoát khỏi nhà.
Tôi là đứa nhỏ nhất trong đám cứng đầu đã giúp "xua đuổi" để mẹ tôi trở thành
một tình nguyện viên. Nhưng chúng tôi không hối tiếc bởi điều này đã định hướng
cho cuộc sống của cả mẹ và chúng tôi trong bốn mươi năm sau đó.
Bởi một trong những đứa cháu yêu quý của Mẹ bị mù, Mẹ đã chọn đăng ký vào tổ
chức phi lợi nhuận quốc gia mang tên "Tổ chức ghi âm cho người mù và người mắc
chứng khó đọc" (RFB&D) đặt tại Upland, một phòng thu ở California.
Cái gối
Năm mười sáu tuổi, tôi tham gia chương trình tình nguyện đầu tiên của mình ở
Tây Virginia. Vào đêm mà chúng tôi đến nơi, chúng tôi khám phá ra rằng, gia đình
cần giúp đỡ đang sống trong một xe moóc với điều kiện tồi tàn và chật hẹp. Một
nhóm đã làm việc ở đây hai tuần, nhưng cứ mỗi khi họ giải quyết xong một vấn đề,
một vấn đề khác lại nảy sinh.
Nhóm chúng tôi nhanh chóng quyết định giải pháp hợp lý nhất sẽ là xây một
ngôi nhà mới - một điều hơi khó khăn nhưng lại cần thiết trong hoàn cảnh này.
Thông thường mục tiêu của chúng tôi là sửa chữa những ngôi nhà đang có. Và rồi
gia đình này đã rất hạnh phúc với ngôi nhà mới có ba phòng ngủ, một phòng tắm và
một phòng ăn của họ.
Tôi có thể
Dọc suốt hành lang của bệnh viện, bạn có thể nghe thấy những tiếng hò reo
thích thú khi lũ trẻ đang háo hức chờ đến lượt đánh những trái bóng quần vợt đủ
màu. Cứ với mỗi cú đánh là một tiếng cười lại vang lên xuyên qua những bức tường
lạnh lẽo.
Vào một ngày đặc biệt này, đội tình nguyện của chúng tôi tổ chức "Những nhịp
diệu khác nhau của Quần vợt" ở Orlando, Florida đã đến một bệnh viện địa phương
dành cho trẻ em để tiếp xúc với những đứa trẻ tàn tật ở đây.
Thứ Tư, 3 tháng 8, 2016
Vị vua và bốn người vợ
Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua giàu có trị vì một vương quốc hùng mạnh. Ông có
bốn bà vợ, bà nào cũng xinh đẹp. Nhà vua yêu người vợ thứ tư nhất và luôn chiều
theo mọi sở thích của bà, bà không bao giờ bị từ chối. Kế đến là người vợ thứ
ba, nhà vua lúc nào cũng sợ mất bà, đi đâu cũng luôn muốn đưa bà đi theo. Bà vợ
thứ hai là chỗ dựa tinh thần của nhà vua, bà rất tử tế, dịu dàng và kiên nhẫn.
Mỗi khi nhà vua gặp chuyện khó khăn, ông thường tâm sự với bà và thường nhận
được những lời khuyên quý giá. Người vợ thứ nhất của vua là trung thành nhất,
giúp vua trị vì và làm cho đất nước ngày càng giàu có nhưng nhà vua lại không
dành nhiều tình cảm cho bà. Nhà vua luôn nghĩ rằng bà có thể tự chăm sóc lấy
mình nên ít khi để ý đến bà.
Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016
Trước một bước
Trong lúc tôi đang chuẩn bị bữa tối, cô con gái mười hai tuổi của tôi,
Ashley, chạy vào bếp và la lên: "Mẹ ơi, mẹ đã xem báo hôm nay chưa ?"
"Mẹ xem rồi con gái à. Sao con lại hỏi vậy ?" Và rồi bắt đầu một tuần mà tôi
sẽ không bao giờ quên.
Tờ báo nói về trận lụt ở Elba, Alabama, một thị trấn nhỏ ở phía Nam. Đây là
khu vực thường xuyên bị lụt, Elba chỉ dựa vào hệ thống đê điều giữ nước sông Pea
lại. Nhưng trận mưa lớn đã tăng sức ép lên con đê, và làm vỡ nó. Cả thị trấn
bỗng nhiên bị chìm trong nước. Mọi thứ bị cuốn trôi trên đường đi của dòng nước,
rất nhiều gia đình đã mất trắng tài sản.
Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016
Người đàn ông, cậu bé và con lừa
Một người đàn ông và con trai của mình đang đi với con lừa của họ đến chợ. Khi họ đang đi ngang qua một người nông dân, ông ta nói: "Các người đúng là ngốc, có lừa thì để cưỡi chứ làm gì?"
Vì thế người bố để người con lên con lừa và họ tiếp tục đi. Nhưng sau đó họ gặp một nhóm người, trong số đó có người nói: "Hãy nhìn đứa bé lười biếng kia mà xem, nó để bố nó đi bộ trong khi nó thì ngồi lưng lừa."
Thứ Năm, 25 tháng 8, 2016
Đàn vịt trời
Vào những mùa đông, chúng ta thường thấy hàng đàn vịt trời bay
thành hình chữ V, bay hàng trăm dặm từ Bắc xuống Nam để tìm nơi ấm cúng. Các
nhà khoa học đã khám phá rằng những đàn vịt trời đó có những quy luật di chuyển
rất đáng cho chúng ta suy gẫm về tinh thần đoàn thể.
1. Mỗi khi con vịt vẫy cánh bay, chúng sẽ tạo ra một luồng gió
quyện và tạo ra một hấp lực nâng con vịt bay bên cạnh. Như vậy khi chúng bay
theo đội hình chữ V, thì con nọ nương vào hấp lực của con kia, chúng có thể bay
nhẹ nhàng hơn và tăng khả năng bay xa hơn gần gấp đôi.
Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016
Truyền thuyết hoa hồng
Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vuơng ở tận phương
trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa
bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên người dân phải đấu tranh để
dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của quốc gia này đã được
dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên.
Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và
sống cho những quyền lợi của cá nhân mình. Vị hoàng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng
trên ngai vàng và hào quang của quyền vị, ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm
sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân chúng.
Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016
Giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời
Một chàng trai sắp bước sang tuổi 30 nhưng luôn lo lắng về tương lai của
mình. Anh tự hỏi không biết giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời mình đang ở phía
trước hay là những năm tháng của anh đã trải qua rồi. Thói quen hàng ngày của
anh là đến phòng tập thể dục trước khi đến sở làm.
Một buổi sáng, anh ta chú ý đến một ông lão đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ
cường tráng và lạc quan. Anh đến làm quen và hai người trò chuyện với nhau về
những kinh nghiệm trong cuộc sống. Cuối cùng chàng trai hỏi:
Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016
Ba người thầy vĩ đại
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo, sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài ?”.
Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta:
Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng.
Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016
Sống trọn vẹn từng ngày
Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison-tổng giám đốc của tập
đoàn CocaCola- đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quan giữa nghề nghiệp
với những trách nhiệm khác của con người.
Bạn hãy tưởng tượng cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn có
năm quả bóng mang tên là: công việc, gia đình, sức khoẻ, bạn bè và tinh thần.
Bạn đang tung chúng lên không trung. Bạn sẽ hiểu ngay rằng công việc là quả bóng
cao su.
Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2016
Câu chuyện cầu vồng
Ngày xửa ngày xưa, giữa các màu sắc bỗng nhiên nổ ra một cuộc
tranh cãi. Mỗi màu sắc đều tự cho mình là đẹp nhất, quan trọng nhất, có ích
nhất, và được ưa thích nhất.
Xanh Lục bảo rằng: "Rõ ràng tôi là màu sắc quan trọng nhất. Tôi là biểu tượng của cuộc sống và hi
vọng. Cỏ, cây và lá đều mang trong mình màu sắc của tôi. Không có tôi, tất cả
các con vật sẽ chết. Hãy thử nhìn khắp miền nông thôn xem, bạn sẽ nhận ra rằng
đâu đâu cũng được phủ bởi màu sắc của tôi."
Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016
Samurai và người đánh cá
Một hôm, một vị samurai đến thu nợ của người đánh cá.
Người đánh cá nói: “Tôi xin lỗi, nhưng năm vừa qua thật tệ, tôi không có đồng nào để trả ngài”.
Vị samurai nổi nóng, rút kiếm ra định giết người đánh cá ngay lập tức.
Rất nhanh trí, người đánh cá nói: “Tôi cũng đã học võ và sư phụ tôi khuyên không nên đánh nhau khi đang tức giận”.
Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016
Câu chuyện con bướm
Một người tìm thấy một cái kén bướm. Đến ngày nọ, một cái lỗ
nhỏ xuất hiện. Anh ngồi chăm chú theo dõi con bướm trong vài giờ đồng hồ khi nó
vùng vẫy tìm cách chui ra ngoài qua cái lỗ nhỏ đó. Rồi dường như nó không có
thêm một tiến triển nào nữa. Trông cứ như thể nó đã làm hết mức có thể rồi và
không thể xoay xở gì thêm được. Vì vậy, người đàn ông quyết định giúp con bướm.
Anh lấy một cái kéo và cắt cái kén.
Khi ấy, con bướm dễ dàng thoát ra. Nhưng nó có một cái thân
căng phồng và đôi cánh nhỏ bé, teo quắt.
Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016
Cát và đá
Chuyện kể rằng, có hai người bạn đang đi vượt qua một sa mạc, trên đường đi
họ đã có một cuộc cãi cọ, và một người đã tát vào mặt người kia. Anh bị tát rất
đau nhưng anh ta vẫn không nói gì mà chỉ lẳng lặng viết lên cát: "Hôm nay người
bạn thân nhất của tôi đã tát tôi".
Họ tiếp tục đi cho tới khi tìm thấy một ốc
đảo. Hai người quyết định đi tắm rửa, trong lúc đang tắm thì anh bạn bị tát sa
lầy vào một vũng bùn và bắt đầu chìm xuống, người bạn kia đã cố gắng hết sức để
cứu anh ta ra khỏi bãi lầy. Hồi phục lại sau khi tưởng như đã chết đuối. Anh ta đã viết lên đá câu: "Hôm
nay người bạn thân nhất của tôi đã cứu tôi".
Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2016
Tại sao con phải hét
Một vị thánh theo đạo Ấn đang ra bờ sông Ganges để tắm thì gặp một nhóm người trong cùng một gia đình ở bên bờ sông. Họ đang la hét vào mặt nhau. Ông quay sang các môn đệ, mỉm cười và hỏi: "Tại sao người ta lại hét vào nhau trong lúc tức giận ?"
Các môn đệ suy nghĩ một lúc, một trong số họ trả lời: "Bởi vì chúng ta mất bình tĩnh nên chúng ta la hét". "Nhưng tại sao người ta lại phải hét lên khi người kia đang ở ngay bên cạnh họ ? Họ vẫn có thể nói với nhau một cách nhẹ nhàng được kia mà" – Vị thánh hỏi lại.
Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016
Thấy vậy nhưng không phải vậy
Hai thiên thần trên đường đi chu du đây đó đã dừng lại xin tá túc qua đêm tại
một gia đình giàu có. Gia đình này đã để hai thiên thần nghỉ trong một không
gian nhỏ hẹp dưới tầng hầm lạnh lẽo thay vì tại phòng khách của ngôi nhà lớn.
Khi đặt lưng xuống nền nhà thô ráp, thiên thần lớn tuổi nhìn thấy một lỗ hổng
trên tường. Ông ngồi dậy vá nó lại. Thiên thần bé nhỏ hỏi tại sao ông phải làm
như vậy. Ông mỉm cười trả lời: “Sự việc không phải lúc nào cũng như ta nhìn
thấy”.