Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

Quý bà có giọng nói biết cười



Mẹ của tôi, Rosie, bắt dầu công việc tình nguyện đầu tiên của mình vào cuối
những năm 1950. Với năm đứa trẻ bướng bỉnh như... à... như tôi, mẹ tôi đã phải
tìm một cách tạm thời nhưng chính đáng để thoát khỏi nhà.

Tôi là đứa nhỏ nhất trong đám cứng đầu đã giúp "xua đuổi" để mẹ tôi trở thành
một tình nguyện viên. Nhưng chúng tôi không hối tiếc bởi điều này đã định hướng
cho cuộc sống của cả mẹ và chúng tôi trong bốn mươi năm sau đó.

Bởi một trong những đứa cháu yêu quý của Mẹ bị mù, Mẹ đã chọn đăng ký vào tổ
chức phi lợi nhuận quốc gia mang tên "Tổ chức ghi âm cho người mù và người mắc
chứng khó đọc" (RFB&D) đặt tại Upland, một phòng thu ở California.


Mải mê hoàn toàn với công việc, mẹ Rosie đã trở thành hội trưởng (năm lần),
người đứng đầu tổ chức quyên góp và là thần tượng của những tân binh tình
nguyện. Niềm say mê của bà dễ ảnh hưởng đến nỗi không ai có thể từ chối bà.

Khi mẹ tôi nhận ra những sinh viên bị mù có nhu cầu nhận biết những cuốn băng
thu âm sách giáo khoa, bà đã học chữ nổi Braille và làm những tấm thẻ phân biệt
cho những cuốn băng ấy. Sau đó bà dạy chữ nổi Braille cho những người bình
thường, trẻ em bị yếu thị lực và những sinh viên địa phương.

Mẹ tôi có hai niềm say mê: một dành cho gia đình và một dành cho những người
bị yếu mắt. Bà quyết tâm cam kết cho tất cả sinh viên đều có sự công bằng và bảo
vệ cho mục tiêu ấy. Ngoài ra, bà đã tốt nghiệp đại học một năm trước khi tôi tốt
nghiệp bởi vì, như bà nói và tôi vẫn nhớ: "Việc ghi âm cho những người mù nên có
những tình nguyện viên có trình độ đại học hơn, con à."

Vào một dịp nọ, mẹ Rosie có dịp gặp một người mù. Ngay khi bà giới thiệu về
mình cho chàng trai ấy, anh ta kêu lên: "Ồ, tôi biết bà. Bà là quý bà có giọng
nói biết cười!"

Mẹ tôi đã sống năm cuối cùng của đời với sự đau đớn tột cùng. Căn bệnh ung
thư đã di căn sâu vào trong, và sự đau đớn là một cái gì đó bà không thể hiểu
được hay bị khuất phục. Sau bốn mươi năm làm tình nguyện viên - kể cả những
chuyến đi hàng tuần đến phòng thu - những người của hội RFB&D đã lập một phòng
thu ngay tại nhà mẹ tôi, bởi đi đến Upland để thu âm sẽ quá cực cho bà.

Vào những ngày khỏe mạnh, mẹ tôi có thể thu những cuốn sách đọc khoảng mười
lăm phút trong phòng khách cho những đứa trẻ mà bà muốn chắc chắn chúng được học
ở trường. Và cuối cùng, khi đã quá yếu đến nỗi không thể ghi âm và chống đỡ với
sự đau đớn được nữa, bà dùng những ngày cuối cùng của mình cho việc đọc và sửa
những bài học chữ nổi Braille cho những sinh viên mù rất cần đến bà.

Nhưng trước khi mẹ tôi qua đời, bà bắt chúng tôi phải thề là không tổ chức
đám ma, nếu không bà dọa sẽ về ám chúng tôi.

Chờ cho đến khi tôi trở về từ Sacramento và đợi thêm một ngày để em tôi,
Richard, có thể tổ chức sinh nhật vui vẻ vào ngày 3 tháng Sáu, mẹ tôi - Rose
Betty Kelber - một người làm tình nguyện trong gần suốt cuộc đời mình, đã mất
vào ngày 4 tháng Sáu năm 1998. Bà là một người đầy nghị lực, luôn quan tâm và
đặt người khác lên trên bản thân mình. Gia đình chúng tôi đã cùng nhau vượt qua
nỗi mất mát này và tránh lời dọa của Mẹ bằng cách tổ chức "Lễ tưởng nhớ một cuộc
đời." Khi các anh chị em, cha tôi, và tôi ngồi chết lặng ở hàng đầu trong ngôi
đền Beth, và khi những đứa trẻ mồ côi đang chuyển linh cửu mẹ tôi, chúng tôi
sững sờ khi nhìn thấy hơn hai trăm người ngồi sau chúng tôi. Mọi người đã đến
đây để nói lời tiễn biệt với Mẹ. Chúng tôi nghi ngờ rằng những năm tình nguyện
của Mẹ lại có ý nghĩa rất lớn đối với những người phụ thuộc vào bà.

Tôi sẽ không thể qên những gương mặt đó. Họ đau buồn trước sự mất mát của một
người đã cống hiến quên mình. "Quý bà với giọng nói biết cười", người đã truyền
cảm hứng và dẫn dắt họ, giọng nói ấy giờ đây không còn nữa.

Một trong những người bạn thân của mẹ tôi nói: "Tôi chưa từng biết một người
nào có tấm lòng rộng rãi như Rosie. Tài năng và sức mạnh đặc biệt của bà đã được
cống hiến với sự quan tâm sâu sắc nhất cho hạnh phúc của người khác. Cuộc đời bà
là món quà cho tất cả những ai từng biết bà ấy." Đó chính là Mẹ của tôi.

Giờ đây tọi đã làm việc cho hội RFB&D ở Los Angeles được sáu năm. Ngày nào
tôi cũng được nghe tiếng vọng của Mẹ: "Con yêu của mẹ, đây là một tổ chức rất
tuyệt vời. Con phải đảm nhận nó đấy!"

Bây giờ tôi có thể thấy tôi trong vị trí công việc với trái tim và tâm hồn
của một tình nguyện viên. Chính ký ức mãi mãi về Mẹ đã giúp tôi nhận ra rằng mỗi
người trong chúng ta sẽ nhận được một món quà đặc biệt nào đấy mà nó có thể thay
đổi biết bao nhiêu cuộc đời.

- Diane Kelber

 

Người ta luôn là bạn bè tốt khi họ cùng làm những điều họ thực sự yêu
thích - Samuel Butler.

Tags: Quý bà có giọng nói biết cười

0 Bình luận:

Đăng nhận xét

Nghệ thuật sống

Truyện ngụ ngôn

Lắng nghe điều bình thường

Phần mềm

 
click top