Hiển thị các bài đăng có nhãn Sống để yêu thương. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Sống để yêu thương. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

Trước một bước



Trong lúc tôi đang chuẩn bị bữa tối, cô con gái mười hai tuổi của tôi,
Ashley, chạy vào bếp và la lên: "Mẹ ơi, mẹ đã xem báo hôm nay chưa ?"

"Mẹ xem rồi con gái à. Sao con lại hỏi vậy ?" Và rồi bắt đầu một tuần mà tôi
sẽ không bao giờ quên.

Tờ báo nói về trận lụt ở Elba, Alabama, một thị trấn nhỏ ở phía Nam. Đây là
khu vực thường xuyên bị lụt, Elba chỉ dựa vào hệ thống đê điều giữ nước sông Pea
lại. Nhưng trận mưa lớn đã tăng sức ép lên con đê, và làm vỡ nó. Cả thị trấn
bỗng nhiên bị chìm trong nước. Mọi thứ bị cuốn trôi trên đường đi của dòng nước,
rất nhiều gia đình đã mất trắng tài sản.

Xem đầy đủ »

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

Cái gối


Năm mười sáu tuổi, tôi tham gia chương trình tình nguyện đầu tiên của mình ở
Tây Virginia. Vào đêm mà chúng tôi đến nơi, chúng tôi khám phá ra rằng, gia đình
cần giúp đỡ đang sống trong một xe moóc với điều kiện tồi tàn và chật hẹp. Một
nhóm đã làm việc ở đây hai tuần, nhưng cứ mỗi khi họ giải quyết xong một vấn đề,
một vấn đề khác lại nảy sinh.

Nhóm chúng tôi nhanh chóng quyết định giải pháp hợp lý nhất sẽ là xây một
ngôi nhà mới - một điều hơi khó khăn nhưng lại cần thiết trong hoàn cảnh này.
Thông thường mục tiêu của chúng tôi là sửa chữa những ngôi nhà đang có. Và rồi
gia đình này đã rất hạnh phúc với ngôi nhà mới có ba phòng ngủ, một phòng tắm và
một phòng ăn của họ.

Xem đầy đủ »

Tôi có thể


Dọc suốt hành lang của bệnh viện, bạn có thể nghe thấy những tiếng hò reo
thích thú khi lũ trẻ đang háo hức chờ đến lượt đánh những trái bóng quần vợt đủ
màu. Cứ với mỗi cú đánh là một tiếng cười lại vang lên xuyên qua những bức tường
lạnh lẽo.

Vào một ngày đặc biệt này, đội tình nguyện của chúng tôi tổ chức "Những nhịp
diệu khác nhau của Quần vợt" ở Orlando, Florida đã đến một bệnh viện địa phương
dành cho trẻ em để tiếp xúc với những đứa trẻ tàn tật ở đây.

Xem đầy đủ »

Quý bà có giọng nói biết cười



Mẹ của tôi, Rosie, bắt dầu công việc tình nguyện đầu tiên của mình vào cuối
những năm 1950. Với năm đứa trẻ bướng bỉnh như... à... như tôi, mẹ tôi đã phải
tìm một cách tạm thời nhưng chính đáng để thoát khỏi nhà.

Tôi là đứa nhỏ nhất trong đám cứng đầu đã giúp "xua đuổi" để mẹ tôi trở thành
một tình nguyện viên. Nhưng chúng tôi không hối tiếc bởi điều này đã định hướng
cho cuộc sống của cả mẹ và chúng tôi trong bốn mươi năm sau đó.

Bởi một trong những đứa cháu yêu quý của Mẹ bị mù, Mẹ đã chọn đăng ký vào tổ
chức phi lợi nhuận quốc gia mang tên "Tổ chức ghi âm cho người mù và người mắc
chứng khó đọc" (RFB&D) đặt tại Upland, một phòng thu ở California.

Xem đầy đủ »

Cái chạm của tình yêu



Tôi đã từng làm một cuộc nghiên cứu tự nguyện ở Ấn Độ suốt
một năm khi tôi quyết định đi làm tình nguyện tại "Ngôi nhà của Mẹ Teresa cho
những người bệnh tật, nghèo khó và sắp chết" ở Calcutta. Tôi biết cuộc nghiên
cứu đã rất có ích, nhưng tôi không thể cưỡng lại được cảm giác đất nước Ấn Độ
đang gọi tôi để làm một việc gì khác nữa. Tôi cảm thấy chỗ của tôi là ở
Calcutta, giữa những người "nghèo nhất của những người nghèo". Và cuối cùng vào
một ngày nọ, tôi đã đủ dũng cảm để nghe theo trái tim mình và đáp chuyến tàu đi
Calcutta.

Xem đầy đủ »

Nghệ thuật sống

Truyện ngụ ngôn

Lắng nghe điều bình thường

Phần mềm

 
click top