Tôi đã từng làm một cuộc nghiên cứu tự nguyện ở Ấn Độ suốt
một năm khi tôi quyết định đi làm tình nguyện tại "Ngôi nhà của Mẹ Teresa cho
những người bệnh tật, nghèo khó và sắp chết" ở Calcutta. Tôi biết cuộc nghiên
cứu đã rất có ích, nhưng tôi không thể cưỡng lại được cảm giác đất nước Ấn Độ
đang gọi tôi để làm một việc gì khác nữa. Tôi cảm thấy chỗ của tôi là ở
Calcutta, giữa những người "nghèo nhất của những người nghèo". Và cuối cùng vào
một ngày nọ, tôi đã đủ dũng cảm để nghe theo trái tim mình và đáp chuyến tàu đi
Calcutta.
Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016
Cái chạm của tình yêu
Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016
Ba người thầy vĩ đại
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo, sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài ?”.
Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta:
Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng.
Thứ Tư, 3 tháng 8, 2016
Vị vua và bốn người vợ
Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua giàu có trị vì một vương quốc hùng mạnh. Ông có
bốn bà vợ, bà nào cũng xinh đẹp. Nhà vua yêu người vợ thứ tư nhất và luôn chiều
theo mọi sở thích của bà, bà không bao giờ bị từ chối. Kế đến là người vợ thứ
ba, nhà vua lúc nào cũng sợ mất bà, đi đâu cũng luôn muốn đưa bà đi theo. Bà vợ
thứ hai là chỗ dựa tinh thần của nhà vua, bà rất tử tế, dịu dàng và kiên nhẫn.
Mỗi khi nhà vua gặp chuyện khó khăn, ông thường tâm sự với bà và thường nhận
được những lời khuyên quý giá. Người vợ thứ nhất của vua là trung thành nhất,
giúp vua trị vì và làm cho đất nước ngày càng giàu có nhưng nhà vua lại không
dành nhiều tình cảm cho bà. Nhà vua luôn nghĩ rằng bà có thể tự chăm sóc lấy
mình nên ít khi để ý đến bà.
Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016
Ông lão đánh cá
Nhà chúng tôi nằm đối diện ngay lối vào của bệnh viện. Cả gia
đình chúng tôi sống ở tầng dưới và để dành phòng tầng trên cho các bệnh nhân
thuê ở trọ.
Vào một buổi tối nọ, tôi đang nấu súp cho bữa chiều thì nghe
tiếng gõ cửa. Tôi bước ra và nhìn thấy một người đàn ông vô cùng xấu xí đứng
trước nhà mình. Với thân hình co quắp và nhăn nheo của mình, ông ta hầu như
chẳng cao hơn đứa con trai lên tám của tôi là bao. Nhưng khuôn mặt ông ta mới
thực sự là đáng sợ, nó tấy đỏ và méo xệch.
Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016
Xin hãy dạy con tôi
Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người
đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu
biét cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một con người
chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh đạo tận tâm.
Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu
biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý
giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè phố ...
Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2016
Câu chuyện cầu vồng
Ngày xửa ngày xưa, giữa các màu sắc bỗng nhiên nổ ra một cuộc
tranh cãi. Mỗi màu sắc đều tự cho mình là đẹp nhất, quan trọng nhất, có ích
nhất, và được ưa thích nhất.
Xanh Lục bảo rằng: "Rõ ràng tôi là màu sắc quan trọng nhất. Tôi là biểu tượng của cuộc sống và hi
vọng. Cỏ, cây và lá đều mang trong mình màu sắc của tôi. Không có tôi, tất cả
các con vật sẽ chết. Hãy thử nhìn khắp miền nông thôn xem, bạn sẽ nhận ra rằng
đâu đâu cũng được phủ bởi màu sắc của tôi."
Thứ Tư, 11 tháng 5, 2016
Cậu bé mù
Một đứa bé trai bị mù, ngồi bên lề đường, với một cái nón đặt gần chân nó. Nó dựng một tấm bảng có ghi: “Tôi bị mù, xin giúp tôi”. Trong cái nón của nó, lúc đó chỉ có thưa thớt một vài đồng bạc cắc. Một người đàn ông đi qua. Ông ta thò tay vào túi, lấy ra vài đồng bạc rồi thả vào cái nón. Sau đó, ông với tay lấy cái bảng, xoay mặt sau ra phía trước và ghi một vài chữ lên đó. Ông để tấm bảng lại chỗ cũ để những ai qua lại có thể đọc được hàng chữ mới ông vừa viết lên đó.
Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016
Truyền thuyết hoa hồng
Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vuơng ở tận phương
trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa
bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên người dân phải đấu tranh để
dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của quốc gia này đã được
dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên.
Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và
sống cho những quyền lợi của cá nhân mình. Vị hoàng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng
trên ngai vàng và hào quang của quyền vị, ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm
sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân chúng.
Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016
Lựa chọn cuộc sống
Tôi đã bỏ ra gần 20 năm trong cuộc đời mình chỉ để suy đi nghĩ lại hai việc: tiếp tục hút thuốc hay cố gắng từ bỏ thói quen này. Đấy là một cái vòng lẩn quẩn mà tôi không tài nào thoát khỏi được. Khi cưới Cassie cách đây 10 năm, tôi vò nát gói thuốc và thề rằng sẽ không bao giờ hút nữa. Khi chúng tôi mua căn nhà đầu tiên cách đây tám năm, tôi lặp lại lời thề bằng cách vứt bao thuốc xuống đất, lấy gót giày đạp nát mới thôi. Khi con trai tôi, Cole chào đời cách đây 5 năm, tôi đã thẳng tay vứt những điếu thuốc vào thùng rác.
Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016
Muỗi và sư tử
Sư tử đang nằm nghỉ trưa thì có con muỗi vo ve xung quanh tìm thức ăn. Thế
nhưng nó bay đến đâu, đuôi hoặc móng vuốt của sư tử cũng quơ đến đó, khiến nó
không thể nào tiếp cận mục tiêu được. Tức mình, muỗi thách sư tử:
– Sư tử kia, ta không sợ ngươi đâu ! Ngươi làm gì mạnh bằng ta chứ. Không tin
thì cứ thử đấu với ta xem !
Thế là con muỗi lao đến, tấn công vào mặt sư tử. Đau đớn, sư tử dùng móng
vuốt cào lên mặt mình để xua muỗi đi, nhưng vì làm bị thương chính mình, cuối
cùng nó gục ngã. Thấy thế, muỗi ta biết đã chiến thắng sư tử hùng mạnh nên khoái
trá bay đi.
Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016
Người đàn ông, cậu bé và con lừa
Một người đàn ông và con trai của mình đang đi với con lừa của họ đến chợ. Khi họ đang đi ngang qua một người nông dân, ông ta nói: "Các người đúng là ngốc, có lừa thì để cưỡi chứ làm gì?"
Vì thế người bố để người con lên con lừa và họ tiếp tục đi. Nhưng sau đó họ gặp một nhóm người, trong số đó có người nói: "Hãy nhìn đứa bé lười biếng kia mà xem, nó để bố nó đi bộ trong khi nó thì ngồi lưng lừa."
Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016
Bà lão bán rau
Ăn rau không chú ơi !
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
- Ăn hộ tôi mớ rau ! - Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn.
Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm.
Thứ Hai, 4 tháng 7, 2016
Tìm lá cây
Ngày xưa, có một vị đại sư muốn chọn một đệ tử làm người nối dõi. Một hôm, ông bảo hai đệ tử rằng: “Các con hãy ra ngoài và chọn về đây cho ta 1 chiếc lá đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.”
Hai đệ tử vâng lời thầy đi tìm lá. Thoáng chốc, người anh quay về và trình cho đại sư một chiếc lá không được đẹp lắm: “Thưa thầy, tuy chiếc lá này không phải là hoàn mỹ nhất nhưng nó là chiếc lá hoàn mỹ nhất mà con thấy”.
Người em đi cả ngày trời và quay về với 2 bàn tay trắng, người em nói với vị đại sư: “Thưa thầy, con đã tìm và thấy rất nhiều lá đẹp, nhưng con không thể nào chọn được chiếc lá hoàn mỹ nhất.” Cuối cùng, vị đại sư đã chọn người anh.
Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016
Trước một bước
Trong lúc tôi đang chuẩn bị bữa tối, cô con gái mười hai tuổi của tôi,
Ashley, chạy vào bếp và la lên: "Mẹ ơi, mẹ đã xem báo hôm nay chưa ?"
"Mẹ xem rồi con gái à. Sao con lại hỏi vậy ?" Và rồi bắt đầu một tuần mà tôi
sẽ không bao giờ quên.
Tờ báo nói về trận lụt ở Elba, Alabama, một thị trấn nhỏ ở phía Nam. Đây là
khu vực thường xuyên bị lụt, Elba chỉ dựa vào hệ thống đê điều giữ nước sông Pea
lại. Nhưng trận mưa lớn đã tăng sức ép lên con đê, và làm vỡ nó. Cả thị trấn
bỗng nhiên bị chìm trong nước. Mọi thứ bị cuốn trôi trên đường đi của dòng nước,
rất nhiều gia đình đã mất trắng tài sản.
Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016
Cái gối
Năm mười sáu tuổi, tôi tham gia chương trình tình nguyện đầu tiên của mình ở
Tây Virginia. Vào đêm mà chúng tôi đến nơi, chúng tôi khám phá ra rằng, gia đình
cần giúp đỡ đang sống trong một xe moóc với điều kiện tồi tàn và chật hẹp. Một
nhóm đã làm việc ở đây hai tuần, nhưng cứ mỗi khi họ giải quyết xong một vấn đề,
một vấn đề khác lại nảy sinh.
Nhóm chúng tôi nhanh chóng quyết định giải pháp hợp lý nhất sẽ là xây một
ngôi nhà mới - một điều hơi khó khăn nhưng lại cần thiết trong hoàn cảnh này.
Thông thường mục tiêu của chúng tôi là sửa chữa những ngôi nhà đang có. Và rồi
gia đình này đã rất hạnh phúc với ngôi nhà mới có ba phòng ngủ, một phòng tắm và
một phòng ăn của họ.
Thứ Năm, 11 tháng 8, 2016
Đám mây tham lam
Ngày xửa ngày xưa có một đám mây lớn lên ở một đất nước rất trù
phú. Một ngày, nó nhìn thấy một đám mây to hơn nó rất nhiều, và nó cảm thấy rất
ghen tỵ, sau đó đám mây quyết định rằng để trở nên to hơn và lớn nhanh hơn, và
nước của nó sẽ không bỏ rơi nó, và nó cũng sẽ không làm mưa nữa.
Quả thực, đám mây lớn lên rất nhanh, và đất nước thì ngày càng
khô hạn. Đầu tiên, các con sông cạn nước, rồi đến con người, động vật, cây cối,
và cuối cùng, cả đất nước trở thành một sa mạc.
Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016
Điều không bình thường
Larry và Jo Ann là một đôi vợ chồng bình thường. Họ sống trong một ngôi nhà bình
thường trên một con phố bình thường. Giống như bao đôi vợ chồng bình thường
khác, họ phải vật lộn với cuộc sống để lo cho con cái ăn học nên người.
Ngoài ra, họ còn bình thường về một phương diện khác: họ luôn có những cuộc cãi
vặt. Đề tài là những bất đồng trong cuộc sống, và … ai là người có lỗi.
Cho đến một hôm, một sự kiện ngoại lệ đã xảy ra.
Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016
Những hòn đá cuội
Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên gia trình
bày về cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những người khá thành đạt
trong cuộc sống, ông mỉm cười: "Sau đây là một câu hỏi trắc nghiệm". Ông ta lấy
từ gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một túi chứa những hòn đá cuội to
bằng nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đá vào lọ cho đến khi không thể bỏ vào
được nữa. "Cái lọ có đầy chưa ?" - Ông hỏi.
"Đầy rồi" - mọi người đáp. "Thật không?" - Ông lấy từ gầm bàn ra một túi sỏi
nhỏ đổ từ từ vào lọ và lắc cho các hòn sỏi chen vào tất cả các khoảng trống giữa
các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: "Cái lọ đầy chưa ?".
Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016
Samurai và người đánh cá
Một hôm, một vị samurai đến thu nợ của người đánh cá.
Người đánh cá nói: “Tôi xin lỗi, nhưng năm vừa qua thật tệ, tôi không có đồng nào để trả ngài”.
Vị samurai nổi nóng, rút kiếm ra định giết người đánh cá ngay lập tức.
Rất nhanh trí, người đánh cá nói: “Tôi cũng đã học võ và sư phụ tôi khuyên không nên đánh nhau khi đang tức giận”.
Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016
Quý bà có giọng nói biết cười
Mẹ của tôi, Rosie, bắt dầu công việc tình nguyện đầu tiên của mình vào cuối
những năm 1950. Với năm đứa trẻ bướng bỉnh như... à... như tôi, mẹ tôi đã phải
tìm một cách tạm thời nhưng chính đáng để thoát khỏi nhà.
Tôi là đứa nhỏ nhất trong đám cứng đầu đã giúp "xua đuổi" để mẹ tôi trở thành
một tình nguyện viên. Nhưng chúng tôi không hối tiếc bởi điều này đã định hướng
cho cuộc sống của cả mẹ và chúng tôi trong bốn mươi năm sau đó.
Bởi một trong những đứa cháu yêu quý của Mẹ bị mù, Mẹ đã chọn đăng ký vào tổ
chức phi lợi nhuận quốc gia mang tên "Tổ chức ghi âm cho người mù và người mắc
chứng khó đọc" (RFB&D) đặt tại Upland, một phòng thu ở California.