Hiển thị bài đăng được sắp xếp theo ngày cho truy vấn Năm phút nữa. Sắp xếp theo mức độ liên quan Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị bài đăng được sắp xếp theo ngày cho truy vấn Năm phút nữa. Sắp xếp theo mức độ liên quan Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

Năm phút nữa


Một ngày khi ở công viên, một người đàn bà ngồi cạnh một người
đàn ông trên một chiếc ghế gần sân chơi. “Con trai tôi ở đằng kia”, bà ta nói và
chỉ vào một cậu bé con mặc chiếc áo len màu đỏ đang xuống từ nắp trượt. “Trông
cậu ấy thật khỏe mạnh”, người đàn ông nói. “Còn kia là con gái tôi mặc váy trắng
đang đi xe đạp”.

Sau khi nhìn đồng hồ của mình, ông ta đã gọi con gái của ông ta
lại : “Chúng ta về chứ, Melissa ?”. Melissa nài nỉ : “Năm phút nữa đi ba, thêm
năm phút nữa nhé !”. Người đàn ông đã cười và nói : “Ok”.

Xem đầy đủ »

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

Quý bà có giọng nói biết cười



Mẹ của tôi, Rosie, bắt dầu công việc tình nguyện đầu tiên của mình vào cuối
những năm 1950. Với năm đứa trẻ bướng bỉnh như... à... như tôi, mẹ tôi đã phải
tìm một cách tạm thời nhưng chính đáng để thoát khỏi nhà.

Tôi là đứa nhỏ nhất trong đám cứng đầu đã giúp "xua đuổi" để mẹ tôi trở thành
một tình nguyện viên. Nhưng chúng tôi không hối tiếc bởi điều này đã định hướng
cho cuộc sống của cả mẹ và chúng tôi trong bốn mươi năm sau đó.

Bởi một trong những đứa cháu yêu quý của Mẹ bị mù, Mẹ đã chọn đăng ký vào tổ
chức phi lợi nhuận quốc gia mang tên "Tổ chức ghi âm cho người mù và người mắc
chứng khó đọc" (RFB&D) đặt tại Upland, một phòng thu ở California.

Xem đầy đủ »

Cái chạm của tình yêu



Tôi đã từng làm một cuộc nghiên cứu tự nguyện ở Ấn Độ suốt
một năm khi tôi quyết định đi làm tình nguyện tại "Ngôi nhà của Mẹ Teresa cho
những người bệnh tật, nghèo khó và sắp chết" ở Calcutta. Tôi biết cuộc nghiên
cứu đã rất có ích, nhưng tôi không thể cưỡng lại được cảm giác đất nước Ấn Độ
đang gọi tôi để làm một việc gì khác nữa. Tôi cảm thấy chỗ của tôi là ở
Calcutta, giữa những người "nghèo nhất của những người nghèo". Và cuối cùng vào
một ngày nọ, tôi đã đủ dũng cảm để nghe theo trái tim mình và đáp chuyến tàu đi
Calcutta.

Xem đầy đủ »

Nghệ thuật sống

Truyện ngụ ngôn

Lắng nghe điều bình thường

Phần mềm

 
click top