Ngày xửa ngày xưa, giữa các màu sắc bỗng nhiên nổ ra một cuộc
tranh cãi. Mỗi màu sắc đều tự cho mình là đẹp nhất, quan trọng nhất, có ích
nhất, và được ưa thích nhất.
Xanh Lục bảo rằng: "Rõ ràng tôi là màu sắc quan trọng nhất. Tôi là biểu tượng của cuộc sống và hi
vọng. Cỏ, cây và lá đều mang trong mình màu sắc của tôi. Không có tôi, tất cả
các con vật sẽ chết. Hãy thử nhìn khắp miền nông thôn xem, bạn sẽ nhận ra rằng
đâu đâu cũng được phủ bởi màu sắc của tôi."